Tôi và Minh cưới nhau được 7 năm, có một cậu con trai nhỏ. Từ ngày lấy nhau, tôi luôn nghĩ rằng chồng là một người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, có trách nhiệm. Minh đi làm công ty, còn tôi buôn bán online, thu nhập ổn định. Hàng tháng, cả hai thường góp chung vào một tài khoản để chi tiêu cho gia đình. Nhưng do công việc kinh doanh thuận lợi, tôi kiếm được nhiều hơn chồng, và thẻ ngân hàng chủ yếu đứng tên tôi. Minh nắm được mật khẩu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ lợi dụng điều đó.
Dạo gần đây, Minh thay đổi rõ rệt. Anh thường về muộn, lúc nào cũng lấy lý do tăng ca, hoặc đi gặp đối tác. Điện thoại thì ôm khư khư, không cho ai động vào. Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ, nhưng tôi chưa có bằng chứng.
Một buổi tối, khi Minh đi tắm, điện thoại của anh để trên bàn rung lên. Tôi vô tình nhìn thấy dòng tin nhắn: “Anh nhớ chuẩn bị hộ chiếu nhé, mai mình đi nghỉ dưỡng, em háo hức quá!” Trái tim tôi thắt lại. Tôi run run mở tiếp đoạn hội thoại, thì phát hiện Minh đã đặt vé máy bay, khách sạn sang trọng, tất cả đều thanh toán bằng… thẻ ngân hàng của tôi.
Tôi cười chua chát. Hóa ra, công sức tôi làm việc ngày đêm, dành dụm cho gia đình, cuối cùng lại bị chồng lén lấy để nuông chiều người phụ nữ khác.
Đêm ấy, tôi nằm trằn trọc, nghĩ cách vạch trần sự thật. Tôi không muốn làm ầm ĩ trong nhà vì sợ con trai bị ảnh hưởng, nhưng tôi cũng không thể để anh ta và tiểu tam tiêu xài trên mồ hôi nước mắt của mình.
Sáng hôm sau, Minh dậy sớm, ăn mặc bảnh bao rồi nói với tôi:
– Anh phải đi công tác vài ngày, chắc sẽ không tiện liên lạc nhiều, em chăm sóc con nhé.
Tôi mỉm cười gượng gạo, chỉ “ừ” một tiếng. Trong khi đó, tôi lặng lẽ gọi điện cho một người bạn làm ở sân bay, nhờ họ kiểm tra thông tin chuyến bay của Minh. Chẳng mấy chốc, bạn tôi báo lại: Minh đặt vé đi Thái Lan, bay vào trưa hôm đó.
Tôi quyết định đến sân bay. Tôi không định gây náo loạn, nhưng tôi muốn chứng kiến tận mắt, để anh ta không còn chối cãi.
Đúng như dự đoán, tôi nhìn thấy Minh và một cô gái trẻ trung, ăn mặc sành điệu, tay trong tay xuất hiện ở khu vực làm thủ tục. Họ cười nói vui vẻ, trông như một cặp đôi hạnh phúc. Tôi nắm chặt tay, cố kiềm chế cơn tức giận.
Khi cả hai làm thủ tục xong, đến lúc qua cửa hải quan, bất ngờ một nhân viên giữ họ lại. Giọng người nhân viên lạnh lùng vang lên:
– Xin lỗi, thẻ tín dụng dùng để đặt vé có dấu hiệu gian lận. Chúng tôi cần mời hai người vào phòng làm việc để xác minh.
Minh sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu. Cô gái đi cùng hoảng hốt quay sang hỏi:
– Sao vậy anh? Không phải anh bảo mọi thứ đều ổn rồi sao?
Tôi bước tới, bình thản nói:
– Thẻ đó là của tôi. Chính anh ta đã lén lấy để đưa cô đi du lịch.
Cả khu vực gần đó lập tức xôn xao. Người ta nhìn tôi, rồi nhìn Minh và cô gái kia với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Minh lắp bắp:
– Anh… anh chỉ định cho em ấy đi chơi một chuyến, chứ không có ý gì…
Tôi cười nhạt:
– Không có ý gì mà dám lấy tiền mồ hôi nước mắt của vợ con, rồi cùng nhân tình tận hưởng?
Câu nói ấy khiến anh ta im bặt. Hải quan nghiêm nghị yêu cầu Minh ký giấy tường trình, đồng thời thông báo vụ việc có thể bị xử lý theo pháp luật vì hành vi sử dụng trái phép tài khoản ngân hàng.
Cô gái kia thấy tình hình rắc rối, liền vùng vằng trách móc:
– Anh nói anh giàu lắm, ai ngờ chỉ là tiền của vợ! Anh lừa tôi!
Rồi cô ta bỏ đi, để mặc Minh ngồi đó với gương mặt nhục nhã.
Tôi nhìn chồng, lòng đau như cắt nhưng cũng đầy quyết tâm. Tôi nói ngắn gọn:
– Từ nay, chúng ta không còn gì với nhau nữa. Anh tự giải quyết hậu quả đi.
Nói xong, tôi quay lưng bước đi, để lại phía sau là ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng của anh ta.
Hôm đó, tôi thấy buồn, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm. Tôi nhận ra, một người chồng đã phản bội niềm tin, đã dám lấy thẻ ngân hàng của vợ để nuôi dưỡng mối quan hệ ngoài luồng, thì không xứng đáng để mình níu kéo.
Tôi về nhà, ôm con trai vào lòng. Con ngây thơ chẳng biết chuyện gì, chỉ cười hồn nhiên. Tôi tự nhủ, từ nay mình sẽ sống mạnh mẽ hơn, dành tất cả tình yêu thương cho con.
Cuộc đời có thể mất đi một người chồng tệ bạc, nhưng tôi nhất định không để mất đi sự tự trọng và niềm tin vào chính mình.